Nhà thơ lãng mạn
Sau khi tới thăm tình nhân ở một ngôi nhà Venice vào một buổi chiều kia, Byron vẫn nguyên quần áo nhảy xuống con Kênh và bơi về nhà. Vào đêm hôm sau - để tránh bị mái chèo của các con thuyền đáy bằng làm xây xát - ông cẩn thận giữ ngọn đuốc bằng một tay để người ta nhìn thấy mình.
(D. Reiman, Shelley and HisCircle - tudiendanhngon.vn dịch)
~*~
Đừng thi ca như thế chứ
Ngài đã gọi bữa tối từ một nhà hàng Ý, và trong khi đợi người ta mang đồ ăn tới, cũng như đợi ngài Alexander Scott mà ngài mời đến ăn cùng chúng tôi - chúng tôi đứng trên ban công để trước khi ánh sáng ban ngày tan hết, tôi có thể thoáng thấy cảnh vật. Khi nhìn lên những đám mây vẫn còn ửng hồng ở phía tây, tôi nhận xét "Điều làm tôi ấn tượng với hoàng hôn Ý là màu của đóa hồng đặc trưng này." Tôi vẫn còn chưa phát âm hết từ "màu của đóa hồng" thì ngài Byron đã chặn tay lên miệng tôi và cười nói "Thôi nào, Tom, đừng thi ca như thế chứ."
(Ernest J. Lovell, ed., His Very Self and Voice (New York, 1954) - tudiendanhngon.vn dịch)
~*~
Byron đã mất
Một ngày, tin đó đến làng - tin khủng khiếp lan khắp vùng đất, khiến trái tim người dân tràn ngập sự kinh hãi - rằng Byron đã mất. Tennyson lúc đó là một cậu bé khoảng mười lăm tuổi.
"Byron đã mất! Tôi tưởng như cả thế giới đã kết thúc," Anh từng nói khi kể về những ngày đó. "Tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc với tất cả mọi người - rằng chẳng còn gì có ý nghĩa nữa. Tôi nhớ tôi ra ngoài một mình, và khắc 'Byron đã mất' vào sa thạch."
(Lady Ritchie, Records, p. 12. - tudiendanhngon.vn dịch)
~*~